112- TẬP SỐNG VỚI TÂM BẤT ĐỘNG
(16:43) Mà chính bất động đó mà bây giờ
bảo “hơi thở tịnh chỉ, ngưng”, nó ngưng, chết, tự tại quá! Sướng
quá! Rồi chỉ có cái tâm bất động à, mà tại sao chúng ta giữ không được?
Tại vì, nói
chung là tại vì chúng ta ham động, phải không? Ham động, cứ chạy ra nói chuyện,
đi tới đi lui, đi đầu này đầu kia, ngó qua ngó lại, ngó trời ngó trăng, ngó mây
ngó nước, ngó xe ngó cộ, ngó người qua kẻ lại cho nên chúng ta ham động. Phải
không? Ngồi trong thất lâu lâu buồn, thôi đi dòm thành phố chút, về cái nghe
coi bộ yên yên, vô thất tu, tu nữa đi vòng nữa. Thôi! Thầy nói chắc là, không
biết là vô lượng kiếp mới chứng đạo, mới thành tựu, tu cái kiểu đó đâu có được.
Cho nên khép
mình trong một cái khuôn khổ thật chắc, nỗ lực thật sự tu, tu làm sao mà giữ
gìn tâm bất động vì vậy mà nội lực nó có. Biết cái chỗ tu rồi, biết cái trạng
thái tu rồi, bây giờ biết cái pháp tu rồi thì chỉ còn siêng năng. Bây giờ ví dụ
bây giờ các con lên giường ngủ nó không ngủ. Không ngủ, được rồi! “Tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự”, yên lặng chừng thấy hơi thở ra vô, để tự nhiên của
nó, chừng nào mày muốn ngủ thì ngủ, mày không ngủ tao cho mày thức suốt đêm.
Đâu có gì đâu, nó thức mà nó ở trong hơi thở không phải khỏe à? Nó có nghĩ ngợi
gì đâu mà sợ nó mệt. Các con thấy sung sướng lắm!
Bởi vậy cho
nên khi ngủ mà nó không ngủ thì cho nó biết hơi thở của nó đi. Mà biết hơi thở
nó là giải thoát, mà tập cứ dần dần dần dần từ giờ này đến giờ khác, mấy con rảnh
lúc nào mấy con cứ giữ tâm bất động trên hơi thở của mấy con, mấy con hạnh phúc
vô cùng! Không có một cái gì mà làm cho mấy con bị động.
Người ta
nói: “Ờ, con nhỏ này sao nó làm biếng quá!“, “Tui có làm biếng đâu, mới
có làm bếp lên đây cái nói tôi làm biếng!” Đó là sai! Người ta nói
mình làm biếng, kệ! Không có lo gì hết, tôi không có làm biếng, tôi biết rõ
ràng, nãy giờ tôi ngồi tu mà sao lại gọi là làm biếng, tôi giữ tâm bất động mà
sao gọi là tôi làm biếng được, tôi siêng lắm đó chứ! Có phải không?
Các con thấy
không, mình siêng lắm mình mới giữ được tâm bất động chứ. Nhưng mà trong tâm bất
động đó nó có những hiện tượng gì thì đó là sai rồi đó mấy con. Nhưng bây giờ mấy
con thấy tâm bất động mấy con có gì không? Mà giờ, sao mà bây giờ cười là bất động,
mà bây giờ nó lại ở trong một cái trạng thái an lạc nào đó, đây là sai rồi! Nó
bị xúc tưởng hỷ lạc, nó bị cái sự hỷ lạc của tưởng rồi, nó làm cho mình thích
đây, nó gây dục.
Cho nên mình
nói bữa nay ngồi thiền nó thích muốn ngồi thiền, đó là mấy người bị dục hết á.
Mấy con coi chừng cái tâm, cái thiền nó cũng là bắt buộc. Ờ! Bây giờ bữa nay
mình không ngồi thiền nghe nó buồn bực quá, phải ngồi thiền, đó là mình bị dục
đó. Cũng như mấy con không có ăn cơm gạo lứt muối mè chứ gì, có bệnh sơ sơ nhức
mỏi gì đó, ăn cơm gạo lứt thấy nó khỏe quá, nhưng mà bỏ ăn cơm gạo lứt bắt đầu
nó cũng trở lại nó cũng nhức mỏi như thường à. Có phải mấy con bệnh gạo lứt rồi?
Thay vì mình không cần gạo lứt thì nó nhức mỏi thì kệ nó, thì có khi nó nhức có
khi nó hết chứ gì. Đằng này sợ nó nhức, ăn cơm gạo lứt muối mè, thì thấy nó
không có nhức mỏi rồi, phải không? Thấy được rồi, nhưng mà bỏ gạo lứt muối mè
thì bị nhức mỏi trở lại thì bây giờ thay vì cái bệnh nhức mỏi mà giờ nó thêm
cái bệnh gạo lứt, có phải thêm cái bệnh nữa không? Tại mấy con tập nó thành cái
thói quen, còn nó bệnh nhức mỏi, “Kệ! Tao chẳng cần, tao chỉ biết tâm bất
động” thì nhức mỏi một hơi nó hết, có phải không? Mình đâu có tập
thành thói quen nhức mỏi.
(19:59) Còn mấy ông già bà cả nhức mỏi
sơ sơ, trời ơi! Xoa xoa, nó nhức chỗ này, chân nó nhức chỗ kia, cứ xoa bóp nó
hoài, thôi con cháu đứa nào bóp dùm tao, đó là tập thành thói quen nhức mỏi mấy
con, tại mình tập cho nó chứ. Cái thân của mình, tại mình tập cho nó thành cái
thói quen chứ, làm gì nó cái chuyện đó, nó nhức thì nhức, kệ nó, đã bảo các
pháp đều vô thường, thì thọ cũng là vô thường, nhức mỏi mặc mày, còn tao thì ở
trong tâm bất động tao thôi, tao bất động thì có cái nào nhức mỏi vô đó được,
phải không? Cho nên luôn luôn mình giữ tâm bất động chẳng sợ cái gì hết.
Bây giờ ví dụ
như chẳng hạn nhức đầu, như ai bóp đầu mình, đau bụng như ai mà cắt ruột mình,
mình chẳng sợ. Cho mày cắt đứt ra từng khúc tao cũng không lo, tao chỉ biết tâm
bất động thôi, nhưng mà không ngờ cắt không được. Còn mình, trời ơi! Kiểu này
chắc phải đi bác sĩ không khéo ruột thừa, ruột dư đây, nó bể ra chắc chết, lo lắng
quá thì… tức là phải đi bác sĩ thôi.
Nhưng mà bây
giờ bác sĩ nó mổ ra rồi, nó cắt nó bỏ đi rồi mai mốt nó đau bệnh khác nữa chứ
không bao giờ hết. Còn mình không sợ thì nó sẽ hết luôn vĩnh viễn, coi như Thầy
không đau bệnh là tại Thầy không sợ bệnh, còn mấy con còn nhát thì mấy con bị bệnh,
con hiểu không? Mấy con sợ bệnh thì nó bệnh à. Cái người không sợ bệnh là không
sợ bệnh, mà bệnh không tái phát. Mấy con thấy Thầy nay tám mươi mấy tuổi rồi mà
bệnh đâu có dám leo lên trên thân Thầy, hễ đau nhức Thầy nói: “Thọ là vô thường
chẳng sợ mày, mày làm gì làm, tao bất động thôi”. Thầy ở trong trạng thái bất
động cái rồi bắt đầu nó đi mất, nhức đầu cũng hết, đau lưng, mà nhức mỏi chỗ
nào cũng hết, đau bụng, cái gì cũng hết. Có nghĩa có thân phải có đau, nhưng mà
tại vì mình có cái trạng thái bất động.
Cho nên các
con nhớ trong lúc đức Phật mà, sắp sửa đi đến một cái nơi để mà nhập Niết Bàn,
trên đường đi thì đức Phật bị bệnh. Cho nên đức Phật nằm, nằm xuống tỉnh giác,
ôm cái tỉnh giác thôi. Tỉnh giác là bất động chứ cái gì? Mình có tỉnh mình mới
bất động chứ mình không tỉnh làm sao mình bất động, phải không? Đức Phật ôm tỉnh
giác thì cái bệnh nó đi mất, nó hết bệnh, đức Phật mới ôm bình bát mới đi tới
cái chỗ mà hai cây sa la để rồi nằm xuống, để nhập Niết Bàn.
(22:12) Có phải lúc mấy con đọc cái bài
kinh Niết Bàn của đức Phật, phải không? Có chỗ đức Phật đau, nhưng mà ông này
ông nằm tỉnh giác thôi, ông này khôn thiệt. Mà Chánh Niệm Tỉnh Giác tức là ở chỗ
tâm bất động chứ có chỗ nào.
Thay vì Thầy
nói tâm bất động thì đức Phật nói Chánh Niệm Tỉnh Giác. Cái niệm chơn chánh, mà
ở trong cái sự tỉnh táo của mình, thì cái niệm chơn chánh là cái gì? Cái tâm bất
động chứ cái gì. Có phải không? Mấy con thấy đâu có gì đâu lạ, phải không? Mà lại
tỉnh ở trên cái tâm bất động chứ đâu có ngủ, thành ra mình biết rõ ràng cái tâm
bất động thì bệnh nó hết chứ có gì.
Ông Phật nói
cái danh từ trong kinh thì mình khó hiểu, nhưng mà khi Thầy giải thích ra thì
nó quá gần gũi rồi mấy con. Cho nên mấy con ráng tập nó đi, không ai cứu mình bằng
chính bản thân mình, người nào cũng không cứu mình được hết. Dù cha mẹ có
thương mình cách gì đi nữa, không chịu đau thế cho bệnh đau của mình được, mình
có thương cha mẹ cách gì mình cũng không chịu đau thế cho cha mẹ được, mà chính
mọi người phải làm chủ được sự khổ đau, mà chỉ có giữ tâm bất động là làm chủ
được sự khổ đau. Cho nên mấy con đừng bỏ ngày qua, ngày nó qua lấy lại không được.
“Tấc bóng
thời gian một tấc vàng
Tấc vàng
tìm được không gì khó
Tấc bóng
thời gian khó hỏi han”
Bữa nay mấy
con gặp Thầy chứ rồi…, Từ buổi sáng tới giờ qua rồi mấy con lấy lại không được.
Rồi từ đây tới chiều nó mất, lấy lại cũng không được mấy con, nó cứ đi qua
hoài. Cho nên vì vậy mà mỗi một lần một thời gian mà đi qua dù một phút một
giây mà đi qua chúng ta rất tiếc, phải làm cho được, phải quyết định làm cho được,
đừng để thời gian… Khi nào làm được rồi, thì chúng ta, thời gian tới chúng ta
không còn gì nữa hết. Tức là không có không gian và thời gian mấy con.
Khi mà tâm bất
động rồi, thì cái tâm bất động nó sẽ không có không gian thời gian. Mấy con muốn
biết chuyện quá khứ nhiều đời nhiều kiếp mấy con chứ gì? Hoặc là trong một đời
nay mà từ lúc nhỏ mình được sinh ra như thế nào thế nào, muốn biết lại chứ gì?
Thì ngay trên cái tâm bất động của mấy con nó hiện đủ trong đó hết. Mẹ mình
sanh ra như thế nào? Đi nhà thương như thế nào? Rồi mình sanh ra rớt dưới giường
như thế nào? Nó đủ hình ảnh nó hiện ra rõ ràng. Rồi bà mụ ôm mình như thế nào?
Rồi cắt nhau rún như thế nào. thấy rõ hết!
(24:26) Còn bây giờ mấy con có biết hồi
còn nhỏ mà mẹ mình sanh ra rồi bà mụ cắt rún bằng gì không? Lấy miểng chai cắt
hay là lấy kéo cắt, mấy con đâu có biết được phải không? Nhưng bây giờ muốn biết
được cái điều này, coi hồi đó mẹ mình sanh ra coi bà mụ sanh ra là cái bà nào
đâu, ở đâu? Bây giờ mấy con không biết ai hết.
Nhưng mà cái
người tu rồi, cái tâm thanh tịnh nó sẽ hiện lên, quá khứ nó hiện lên. Bởi vì nó
không có cái thời gian quá khứ. Cho nên hễ cần, mình, ở trong đầu mình muốn biết,
Dục Như Ý Túc mà, như ý mình muốn mà. Mình vừa muốn biết nó thì hiện lên hết,
hiện lên cái tâm của mình hết, ở trên cái tâm thanh tịnh đó, cái tâm bất động
đó. Còn về tương lai mình muốn biết lát nữa sẽ có sự kiện gì thì nó sẽ hiện nó
báo.
Cho nên nói
mấy người tu chứng rồi mà nói, xe hơi đụng họ thì không có. Trước khi đi họ
nói, bây giờ trên con đường từ đây đến thành phố thử coi có tai nạn xảy ra
không? Mình chưa đi nhưng mà mình ngồi đây biết, hoàn toàn im re thì cứ lên xe
đi. Còn bây giờ đi đến Củ Chi xe đụng chỗ đó, nhất định tao không đi, có phải
không? Mình thấy rồi mình điên gì mình đi cho nó đụng, phải không? Mình khôn chứ.
Người tu người ta đâu có dại gì để xe đụng người ta gãy giò. Bộ gãy giò đi cà
nhắc bộ sướng lắm hả? Chống cây gậy cực khổ, mình đi như thế này khỏe, không gậy
không gộc gì, còn khi mà nó lỡ mà nó tháo khớp mình rồi. Trời đất ơi! Nó còn
tra cho mình cái chân cây nữa, rồi thêm một cái cây chống nạng. Khổ vô cùng!
Cho nên cái
người tu rồi không bao giờ tai nạn xảy ra cho họ. À, họ thấy ngày mai này, về
tương lai ngày mai này, trong mấy giờ đó họ sẽ đụng được bệnh gì? Họ biết liền.
“Cho ngày mai mày bệnh, tao bây giờ tao ở bất động, ngày mai nó đi qua tao
không có gặp”, phải không? Bất động thì làm sao cái thọ, cái ác pháp nó tác
động vô được. Cho nên nó đi qua luôn. Đó mấy con thấy chưa? Nó đỡ mình vô cùng,
cho nên ráng tu. Nó là diệu dược, nó là thần dược là cái phương thuốc đối trị
được những cái bệnh đau, những cái tai họa, những cái tai nạn gì xảy đến cho
mình đều là ở trên cái tâm bất động của chúng ta.
(26:33) Thầy nói nó thật là thần dược,
nó trị bệnh rất hay, nó là một cái người mà có đủ khả năng để cứu khổ chúng ta
thoát nạn. Nó giúp chúng ta thoát khổ hết. Khi mấy con tâm bất động rồi mọi sự
kiện nó xảy ra trong đó mấy con đều biết trước hết, về tương lai, chứ không phải
bây giờ sắp sửa đi mà nghe tâm nó hồi hộp, con mắt nó giật, không biết chuyện
gì đây? À, nó cũng giao cảm đó mấy con. Cái tâm của chúng ta biết giao cảm lắm
chứ. Giao cảm có chuyện vui chuyện buồn gì đây? Chuyện buồn thì đi ra xe đụng,
cái chuyện muốn chết. Còn chuyện vui thì đi ra cái có người mời. Bữa nay mình
có đám giỗ bà nội mời mấy bạn đến dự bữa cho vui, đó là cái vui gặp ăn rồi. Mấy
con thấy chưa? Nó luôn luôn lúc nào, cái vui cái buồn nó đều hiện ra cho mình
biết được hết. Vậy mà không tu uổng quá. Đứa nào bây giờ, Thầy thấy mấy con ai
cũng có cái tâm bất động hết, mà mấy con để cho nó đậy bít hết, nó không thấy bất
động, uổng lắm. Mấy con ráng tu đi, có gì hỏi Thầy, Thầy chỉ cho.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét