111- DÙNG NHƯ LÝ TÁC Ý DẪN TÂM VÀO BẤT ĐỘNG
(46:09) Phật tử 3: Kính
thưa Trưởng lão, trong thời gian độc cư, con xin Trưởng Lão cho con một cái
pháp tu?
Trưởng
lão: À, Thầy sẽ
dạy cho mấy con cái pháp tu đâu có gì đâu. Nãy giờ Thầy có nói mà, pháp tu quá
đơn giản. Pháp Như Lý Tác Ý chứ gì? Như Lý Tác Ý, bây giờ thì
các con thấy trong khi mình chưa có tác ý “tâm bất động thanh thản an lạc
vô sự" rồi để tự nhiên hơi thở chứ gì, thì mấy con sẽ tập nhiếp
tâm và an trú tâm. Bây giờ mình an trú tâm trong hơi thở thì mình nhắc: “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi
hít vô thở ra, phải không?
Rồi mấy con
nhắc lại một lần nữa tác ý như vậy. Trong khi suốt ba mươi phút mấy con tu tập
như vậy mà mấy con thấy không có một niệm nào xen vô và lúc nào nó cũng tỉnh
táo tức là tâm mấy con an ổn trong câu tác ý. Một câu tác ý là một hơi thở, sau
đó thì mấy con sẽ tăng lên một câu tác ý hai hơi thở, phải không? Thì hít thở một
hơi thở thứ nhất, hít vô thở ra, hít vô thở ra. Hơi thở thứ hai, rồi bây giờ
tác ý lại nữa, rồi lần lượt tới hơi thở thứ ba. Ha, mấy con thấy, lần lượt mình
đi lên.
Chứ đừng có
vội, bây giờ nói tôi yên ổn rồi, tôi không theo thứ lớp căn bản tu tập, thì coi
chừng mình không chừng mình té đó. Mình đi vào cái phương pháp là cái
pháp Như Lý Tác Ý đó, nó sẽ dẫn dắt mình có phương pháp đàng hoàng.
Cho nên nó giúp tâm mình bất động một cách rất là tuyệt vời!
Còn khi mà
ngồi mà thấy cái thân mình mà bị đau nhức, bị tê thì mấy con cũng phải sử dụng
cái pháp hơi thở mà để giúp cho cái thân của mấy con được an ổn thì mấy con tác
ý. Bây giờ thấy ngồi sao tê quá! Mới có hai mươi phút hay ba mươi phút mà bây
giờ muốn ngồi một giờ mà bị tê. Ngồi tê thì nó làm cho mình rất khổ, do đó thì
con tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”, thì hít vô thở ra, phải không? Mà bây giờ nó chưa hết tê thì
tác ý nữa, chưa hết tê, tác ý, mặc nó, “tao chỉ biết tác ý” và như vậy
câu tác ý của mấy con nó trở thành ý thức lực, nó đẩy lui cái cảm thọ ở trên
thân của mấy con là tê nó sẽ bắt đầu thấy nó hết mất. Đó, nó có phương pháp đàng
hoàng mà đâu có gì.
Bây giờ đang
ngồi đây mà nó gục tới gục lui nó buồn ngủ nó lừ đừ: “Với tâm định tỉnh tôi
biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra", rồi hít vô thở
ra thì nhắc nữa, rồi hít vô thở ra nhắc nữa nhắc hoài: “Tâm phải định tỉnh!”.
Chứ lười biếng nhắc rồi có nước…., nhắc lần rồi cứ hít vô thở ra cái ngủ mất,
phải không? Còn con cứ nhắc hoài, nhắc một hơi thở rồi nhắc nữa, nhắc hơi thở,
nhắc hoài anh ngủ không được, anh tức quá anh tỉnh luôn, có phải không? Nó có
phương pháp đàng hoàng mà, chứ đâu cần phải đi pháp Thân Hành Niệm, chỉ cần hơi
thở đủ rồi.
Các con thấy
không? Như hồi nãy chú Kim hỏi về cái tâm sân của mình nhiều thì Thầy dạy: “Quán
ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”, rồi sau thời
gian tu sáu tháng, ba tháng thấy nó thuần thục cái câu đó rồi thì: “Quán đoạn
diệt tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi thở ra”,
đoạn diệt thì sau này nó sẽ không còn. Tu chừng trong sáu, bảy tháng một năm là
tâm sân của mình hoàn toàn hết. Tu chừng năm, sáu tháng, bảy, tám tháng tâm
mình an trú, thân mình an trú, đau nhức gì tao an trú cũng hết.
(49:32) Nội cái Định Niệm Hơi Thở không
đủ sức mấy con làm chủ được thân tâm rồi. Sau khi mấy con tu được rồi, mà dùng
hơi thở được rồi. Bắt đầu bây giờ mới nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”, thì lúc bấy giờ mấy con sẽ thấy hơi thở ra vô, mà hơi thở ra
vô rất tự nhiên, chứ còn mấy con chưa tập hơi thở thì bắt đầu mấy con tác ý
câu: “Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự”, thì lúc bấy giờ thì mấy
con sẽ vận dụng hơi thở đó, thì hơi thở nó sẽ thay đổi, do đó mấy con bị nhức đầu.
- Một nặng đầu.
- Hai là mấy con sẽ bị thay đổi
hơi thở nhẹ, chậm hoặc là dài hoặc là sao nó thở gấp quá, tất cả những cái
này á là do cái sự tập trung trong hơi thở. Nó đưa đến cái chỗ sai, còn tự
nhiên thì nó không sao.
Còn bây giờ
mấy con đã tu tập, qua một cái thời gian tu tập về hơi thở rồi. Cho nên những
cái hơi thở dài hơi thở ngắn, hơi thở như thế nào, mấy con vận dụng điều khiển
theo cái tác ý của mấy con thì mấy con sẽ làm chủ được hơi thở.
Cho nên khi
mấy con chỉ cần tác ý: “Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự” thì
mấy con ngồi nó sẽ tự nhiên, nó sẽ thấy hơi thở mà không vận dụng. Còn bây giờ
nói gì nói mà mấy con chưa tu tập căn bản của Định Niệm Hơi Thở, chắc chắn mấy
con sẽ vận dụng hơi thở, khi nó thấy hơi thở rồi một lúc thì mấy con sẽ thấy nó
thay đổi hơi thở. Bây giờ mấy con không muốn thay đổi nó cũng tự thay đổi. Bởi
vì mấy con tập trung nó, nó phải thay đổi. Còn người ta đã tập thuần thục hơi
thở rồi, người ta đã từng ở trên hơi thở người ta tập luyện rồi, cho nên khi mà
thấy hơi thở tự nhiên, người ta để rất tự nhiên, nó không thay đổi được.
Cho nên nó
phải đi từ thấp đến cao chứ, nó có cái phương pháp đàng hoàng mấy con, chứ
không thể mà đi ngang được. Cho nên Thầy vô Thầy dạy mấy con thì nghe nó gần
gũi lắm, nghe nó hay lắm. Nhưng mà khi mà muốn tu tập thì phải được hướng dẫn từng
căn bản chứ không phải vô ngay. Tôi đâu phải ở trên trời tôi rớt xuống mà tập
luyện được, mà tôi ôm chặt cái tâm bất động tôi được liền. Con hiểu không? Nghe
thì hay đó, chứ mấy con ôm vô là mấy con thấy, mấy con rớt lộp độp đó, chứ mấy
con chưa chắc là đã giữ được đâu.
(51:27) Cho nên vì vậy mà muốn tu, Thầy
chỉ dạy cho mấy con trở về với Định Niệm Hơi Thở. Mười chín cái đề mục của Định
Niệm Hơi Thở, riêng cái hơi thở thì nó có mười sáu cái đề mục, pháp Thân Hành
Niệm thì nó có thêm hai cái đề mục nữa là mười tám cái đề mục và cái bài pháp
mà đức Phật dạy cho La Hầu La tu tập về hơi thở, với ông Xá Lợi Phất dạy thêm một
cái đề mục nữa, là cộng hết là mười chín cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở.
Mà mười chín
cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở mấy con tu mà thuần thục hết thì bây giờ mấy
con ngồi lại mấy con giữ tâm bất động là quá tuyệt vời! Chỉ kéo dài được cái trạng
thái đó để mấy con chứng đạo. Mà trạng thái bất động là trạng thái gì mấy con
biết không? Tứ Niệm Xứ đó con. Trên thân quán thân.
Cho nên khi
mà mấy con tập trung trong hơi thở mà chỉ biết duy nhất hơi thở tức là bị ức chế.
Cho nên người ta thấy hơi thở ra vô mà người ta cảm giác toàn thân từ trên đỉnh
đầu, gọi là trên thân quán thân. Cho nên người ta nương hơi thở mà người ta
quán thân. Cho nên nó thuộc về Tứ Niệm Xứ, mà khi quán thân tức là quán thọ,
quán tâm, quán pháp ở trên đó đủ, quán một cái thân nhưng mà trên đó có tâm,
trên đó có cảm thọ, trên đó có các pháp nó tác động vô trong đó, là ở trên cái
chỗ mà trên Tứ Niệm xứ chúng ta đều biết rất rõ. Cho nên trên thân quán thân,
chỉ có bảy ngày trong cái trạng thái bất động này ở trên Tứ Niệm Xứ là chúng ta
chứng đạo.
Bởi vì cái Tứ
Niệm Xứ, nó là Chánh Niệm. Cái lớp Chánh Niệm mà Bát Chánh Đạo thì đức Phật xác
định Chánh Niệm, đó là Tứ Niệm Xứ, còn Chánh Định là Tứ Thiền. Mà khi mà Chánh
Niệm chúng ta đạt được rồi thì nó có Tứ Thần Túc, nó có Định Như Ý Túc. Khi nó
có Định Như Ý Túc trên tâm bất động của Tứ Niệm Xứ rồi thì chúng ta mới dùng Định
Như Ý Túc mà chúng ta nhập các Định, chứ Định đâu có tu.
(53:04) Cho nên những vị Thầy mà dạy tu
Thiền Định mà ngồi khoanh chân để mà nhiếp tâm không vọng tưởng gọi là Thiền Định.
Mấy vị Thầy này dạy điên, đó đâu phải Thiền Định. Mà đạo Phật dạy chúng ta ly dục
ly ác pháp, ly để cho tâm chúng ta bất động, cho thanh tịnh. Khi tâm bất động
thanh tịnh thì nó phải ở trên Tứ Niệm Xứ, mà ở trên Tứ Niệm Xứ thì nó có Định
Như Ý Túc, khi đó chúng ta dùng Định Như Ý Túc đó mà chúng ta nhập các định, chứ
không phải chúng ta tu các Định. Cho nên bước vào mà mấy con tu Định thì sai, đạo
Phật không dạy mấy con. Người mới tu mà bước vào Định thì không được, mà chỉ dạy
mấy con ly dục ly ác pháp.
Ly dục ly ác
pháp. Bây giờ ác pháp như thế nào? Tâm của con nó cứ vọng tưởng hoài, đó là ác
pháp chứ gì? Mà muốn cho nó được, yên ổn được thì: “An tịnh tâm hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra’. Đó là cái pháp căn bản của
chúng ta, thì giúp cho chúng ta không có vọng chứ gì, có phải không?
Bây giờ cái
thân ngồi lâu thì tê nhức, đau, ngồi xếp bằng vầy, ngồi kiết già coi nó đau
không? Đau muốn chết chứ gì? Bây giờ muốn cho nó không còn đau thì chúng ta có
cái phương pháp: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành
tôi biết tôi thở ra”. Mình tập rồi bắt đầu mình nhiếp tâm, cái câu tác ý đó
nó trở thành ý thức lực, nhắc nó an tịnh thì nó an tịnh nó không còn đau tê nữa.
Các con thấy nó tiện không? Nó quá hay chứ gì.
Tâm mình
tham, sân, si gì nó cũng có những cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở, quán ly
tham, quán ly sân, quán ly si. Mình biết bây giờ nó chưa tới giờ ăn mà nó đói bụng,
ở đây nó tham ăn rồi đó, cái thằng tham nó lòi mặt ra, tao quán ly tham cho mày
chớ ở đó: “Quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở
ra”. Con cứ tác ý rồi con ly tham, qua cái giờ trưa, mười một giờ nó cũng
quên ăn nữa, nó không thấy đói, con thấy nó đâu có tham ăn nữa đâu. Đó là cách
thức để mình diệt trừ tham, sân, si mà.
Còn không thấy
buồn ngủ, nó ham ngủ, nó thích ngủ, nằm xuống cái nó ngủ. Mày còn ham ngủ tao
cho mày biết, tao ly si tao cho mày biết: “Quán ly si tôi biết tôi hít vô,
quán ly si tôi biết tôi thở ra”, lìa cái tâm si. “Với tâm định tỉnh tôi
biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”.
(55:05) Cho nên đạo Phật nó đã trang bị
cho chúng ta những cái phương pháp tập có cơ bản đàng hoàng. Mấy con vô phải tập
từ từ chứ, mấy con muốn mau sao được, ít ra cũng phải một năm mới chứng đạo chứ?
Muốn làm Phật đâu phải mau được, phải tu từ từ chứ, có phải không mấy con? Từ từ
tập, tập từ căn bản, tập được cái này rồi Thầy mới dạy tới cái khác. Đây là Thầy
nói chung cho mấy con nghe cái phương pháp nó vậy thôi, chứ mấy con bây giờ tập
cái câu này rồi cái tập cái câu khác, tập…?
Có nhiều người,
mười chín cái đề mục làm một loạt, cái thôi, tác ý riết cái…. Trời ơi! Tôi tu
xong mười chín cái đề mục, mà chưa tới ba mươi phút, rồi, hết rồi! Mấy con tu
mau quá, kiểu này thành Phật sớm. Không phải, một cái đề mục mấy con tu ít nhất
là cũng phải ba tháng, ba tháng cho nó thuần thục chứ.
Thí dụ mấy
con tu một cái đề mục như hơi thở “an tịnh tâm hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra", ít ra mấy con cũng phải tu
ba tháng trong cái đề mục này để cho cái tâm của mấy con thật sự an ổn, từ tác
ý một cái câu, tác ý một hơi thở, rồi hai rồi ba hơi thở rồi bốn hơi thở rồi
năm hơi thở rồi mười hơi thở, rồi tác ý một lần mà ba mươi phút thở mà không có
một niệm nào. Thì như vậy mấy con muốn mà tác ý một câu: “An tịnh tâm hành
tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi cứ ngồi im
lặng mà hít vô thở ra cho đến đúng cái đồng hồ reo ba mươi phút, thì như vậy là
mấy con đã thành tựu được rồi.
Còn bây giờ
mấy con chưa có được mà mấy con cứ không có tác ý, cứ vọng tưởng ra vô ra vô,
không biết cách nào mà tôi diệt vọng tưởng. Thì cái pháp Như Lý Tác Ý, nó
là cái pháp diệt vọng tưởng chứ sao? Có Như Lý Tác Ý, phải không? Lậu hoặc
chưa sanh thì nó sẽ không sanh, mình tác ý thì nó làm sao sanh được, tại vì cái
ý nó làm việc mà nó sanh sao được. Tại vì mình ngưng mình không có chịu tác ý
cho nên nó sanh thôi. Bây giờ thí dụ như Thầy có một cái ý thức, Thầy có cái ý
thức của Thầy, Thầy tác ý cái câu đó, chứ không phải là tác ý theo cái thói
quen. Các con tu riết bắt đầu nó hiện ra mấy câu tác ý đó chứ sự thật ra mấy
con không tác ý.
(57:08) Tác ý là phải ý thức chúng ta
làm chủ điều khiển cái câu đó, do cái sức tự chủ của mình, chứ không thể niệm
thói quen. Còn cũng như người ta niệm Phật “Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô…” Trời
ơi! Bây giờ tôi không niệm mà sao trong đầu tôi niệm. Đó là mấy con niệm thói
quen rồi. Tưởng niệm mất rồi. Thì nó sai. Mấy con tu riết rồi bắt đầu mấy con
niệm câu tác ý á. Cho nên mấy con cũng sai mất rồi. Nó nhiều cái kiểu mà có thể
mấy con sai mà mấy con không biết, mấy con sai mà không biết.
Rồi mấy con
còn chế ra nữa chứ, chế ra. Cũng như cái pháp Thân Hành Niệm của Thầy dạy, A,
mình đi pháp Thân Hành Niệm vậy, có người lại chế ra đi thụt lui nữa chứ. Trời
đất ơi! Hay quá mà. Nói vậy để mình tập trung cho cao hơn chứ gì? Đi tới rồi
bây giờ mới tác ý bước lui, bước lui vầy đi tới đi lui. Thầy nói sao mà quý thầy
còn giỏi hơn Thầy, giỏi hơn Phật, chế ra.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét