109-CÁCH THỨC THIỆN XẢO ĐỂ DẪN TÂM
Phật tử Minh
Điền: Bạch thầy, Mỹ Châu con kính bạch Trưởng lão từ bi chỉ dạy cho con thiện xảo
cách nào để tập trung cao độ sự tỉnh giác?
Trưởng lão:
Cái sự tập trung của đạo Phật, là cách thức thiện xảo để dẫn cái tâm thôi, chứ
không phải mình tập trung vào cái đối tượng để mà ức chế tâm, cho nên cái đó gọi
là thiện xảo. Còn cái mình tập mà trung ức chế thí dụ như mình nương vào hơi thở,
mình cố gắng mình tập trung trong hơi thở để cho đừng có cái niệm khởi, thì cái
đó là không phải thiện xảo mà ức chế tâm. Còn cái thiện xảo của đức Phật rất
khéo léo, đức Phật đã dạy ở trong cái Định Niệm Hơi Thở.
Thí dụ như
muốn cái tâm cho nó đừng có một cái, nó yên tịnh, nó thanh tịnh, đừng có cái niệm
khởi. Muốn cho cái tâm nó được như vậy, nhưng mà nếu mình muốn như vậy thì mình
phải làm đúng cách của nó thì nó sẽ không có niệm. Nhưng mà cái gốc của cái niệm
nó khởi ra thì nó còn chưa có hết. Do mình sống hằng ngày, mình ly được cái tâm
tham, sân, si của mình, ly dục ly ác pháp, thì cái đó là cách thức tu để ly.
(1:09) Còn bây giờ cái thiện xảo để
làm cho cái tâm của mình nó tập trung, để nó không có cái niệm. Cho nên trong
cái đề mục thứ sáu của Định Niệm Hơi Thở, thì đức Phật có dạy cách thiện xảo,
có dạy cách thiện xảo. Ví dụ như mình muốn cái tâm của mình an tịnh nó không có
niệm, thì mình có cái phương pháp mình làm cho cái tâm mình nó được an ổn mà nó
không có niệm.
Thì cái
phương pháp đó đức Phật nói mình lấy cái ý thức của mình, mình nhắc cái tâm của
mình, nhắc: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm
hành tôi biết tôi thở ra". Mình cứ, cứ năm hơi thở hay là mười hơi thở
mình nhắc một lần. Mình cứ nhắc, nhắc cái thời này nó chưa hết, thời sau đó nó
sẽ hết, hoặc thời sau nữa nó sẽ hết.
Nó sẽ không
niệm, nhưng mà không phải là mình dẫn cái tâm mình vào chỗ không niệm đó để rồi
nó hoàn toàn nó ly dục ly ác pháp. Mà chính cái chỗ không niệm đó đó để cho
mình, cái tâm của mình, cái thân của mình nó an tịnh được, không có niệm thì
mình mới dùng, khi mà cái tâm nó thanh tịnh, nó không niệm thì mình mới dùng
cái phương pháp tác ý: "Quán ly tham, quán vô ngã".
Thì lúc bấy
giờ ngầm ở trong đó, cái phương pháp mà tác ý nó ngầm, cái lực nó làm cho cái
Ngũ Triền Cái, tức là cái tham, sân, si, mạn, nghi của mình. Năm cái màn che á
nó bị phá nát, làm cho đổ vỡ cái cái màn che đi. Để làm cho cái tâm mình nó
thanh tịnh hoàn toàn, nó không bị năm cái màn ngăn che này gọi là Ngũ Triền
Cái.
(2:40) Cho nên khi mà dẫn cái đề mục
thứ sáu ở trong Định Niệm Hơi Thở, nó dẫn cái tâm nó đến không có vọng tưởng.
Nghĩa là một cái người mà mới tu, thì chúng ta hơi khó. Nhưng mà cái người mà
tu có lâu rồi chúng ta chỉ nhắc nó một chút xíu thì nó sẽ không có và đồng thời
cái thỉnh thoảng mình nhắc, thì suốt cái thời gian mình tu nó không có niệm
đâu, nó không có niệm. Cái đó là cách thiện xảo bằng cái phương pháp dẫn tâm.
Cho nên thí
dụ như Thầy ngồi lưng thẳng, ngồi kiết già mà Thầy muốn không niệm, còn bây giờ
Thầy lại muốn không niệm mà Thầy cứ tập trung trong hơi thở, thì Thầy dùng cái
đối tượng đó, thì bị ức chế. Còn trái lại mình cứ nhắc thôi, Thầy không có ức
chế nó để cho tự nhiên cái hơi thở ra, vô mình biết một cách rất tự nhiên chứ
không có tập trung gom vô. Con hiểu không? Do như vậy mà mình chỉ nhắc: "An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra".
Chữ tâm hành là cái tâm của mình nó có hai cái hoạt động, cái hoạt động tịnh và
cái hoạt động động. Cái hoạt động động là nó có cái niệm. Còn cái hoạt động tịnh
thì nó không niệm.
(3:45) Cho nên mình bảo nó an tịnh tức
là nó phải thanh tịnh, nó không có niệm mà nó phải an ổn, nó không có lăng
xăng. Cho nên vì vậy mới bảo: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an
tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra". Thì cái hít vô và thở
ra nó là vấn đề phụ, mà chính cái phương pháp tác ý mà an tịnh, đó là chính.
Cho nên mình
luôn luôn mình phải nhắc, mình nhắc, nhắc đến khi nó, nó thuần thục, chỉ nhắc
nó một lần, hai lần thôi. Bắt đầu nó không có niệm, con ngồi suốt 30 phút hay một
giờ, không có bao giờ có cái niệm vô. Cái đó là cái thiện xảo để cho cái tâm nó
không có niệm. Nhưng khi mà chúng ta thiện xảo được rồi, được rồi thì bắt đầu
bây giờ đó chúng ta mới, chúng ta mới: "Quán vô ngã tôi biết tôi hít
vô, quán vô ngã tôi biết tôi thở ra". Cái ngã của mình ngầm nó chấp chặt
lắm, cái thân kiến của mình nó chấp chặt lắm.
(4:36) Cho nên vì vậy đó, chỉ khi mà
cái tâm của mình hoàn toàn nó không có niệm, nó hết niệm rồi, bởi vì cái đề mục
thứ sáu nó làm cho cái tâm của chúng ta nó định, không có niệm nữa. Thì lúc bấy
giờ chúng ta mới quán ly tham, quán ly sân, quán vô ngã, quán thân này không phải
của ta. Thì lúc bây giờ nó mới có hiệu quả, còn cái tâm mình nó còn lăng xăng
thì nó không có hiệu quả. Con hiểu chỗ đó, cái đường đi của đạo Phật mình như vậy.
Cho nên những
cái đề mục này, khi mà những cái đề mục này cho tới khi mà đề mục thứ mười bảy,
tức là quán ly tham, quán ly sân, cho nó ly tham, sân, si, vô ngã. Tất cả, tất
cả những cái đều là vô ngã, đều là không còn cái gì mà mình dính mắc ở trong
cái thân kiến của mình nữa hết rồi. Thì lúc bây giờ cái tâm nó sẽ định tĩnh,
cái tâm định tĩnh thì trong cái đề mục thứ mười bảy, đức Phật dạy với: "Với
tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra".
Thì cái hiện tượng mà tâm định tỉnh nó có hiện ở trên cái trạng thái lúc cái đề
mục đó.
(5:35) Nhưng khi đó chúng ta lại chuyển
nó qua cái Thân Hành Niệm, cái Thân Hành Niệm là ra lệnh, một cái lệnh truyền
thì cái hành động nó làm theo cái lệnh. Và cứ như vậy mình tập, tập cho nó quen
từng cái hành động để cấu kết nó thành một cái cỗ xe. Do đó cái tâm nó sẽ bám
chặt ở trên cái thân hành đó, nó định tĩnh trên thân hành đó. Vì vậy mà Bảy
Giác Chi nó xuất hiện ra đủ. Còn cách thức thiện xảo mình tu là khéo léo mà thiện
xảo cho đừng có niệm, để cho mình quán ly tham, quán ly sân, quán vô ngã cho ngầm
ở trong đó nó tạo thành cái ý thức lực, ý thức lực nó ngầm nó quét ra.
(6:09) Cho nên cái người tu khi người
ta bền chí, người ta bền chí, người ta không có lo nó có niệm. Thí dụ như bây
giờ con dẫn: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô". Nhưng
mà nó vẫn còn niệm chứ chưa phải hết, nhưng mình cứ bền chí đi, mình sẽ nhắc rồi
nó sẽ hết. Mình tin rằng đức Phật dạy cái pháp này, là giúp cho cái tâm của
mình sẽ không còn niệm chứ không có ức chế. Cho nên mình cứ thiện xảo ở trên
cái pháp mình cứ nhắc hoài, nhắc hoài. Ngày nay mình tu, ngày mai mình tu, nó bỗng
dưng sao lại nó rỗng rang, cái đầu óc nó rỗng rang.
Bởi vì mình
nhắc cái bắt đầu nó an tịnh rồi nó rỗng rang, cái tâm nó không phóng dật ra.
Thì lúc bấy giờ đó con mới tác ý con: "Quán ly tham tôi biết tôi hít
vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra". Thì lúc bấy giờ cái
năng lực mà ly tham, con thấy nó nó rất mạnh, nó rất mạnh. Vì lúc bấy giờ cái
tâm nó thanh tịnh rồi, bởi vì nó không có niệm thì nó đang ở trong cái dạng mà
vô niệm rồi, nó thanh tịnh thì mình quán ly tham, quán ly sân thì nó có cái lực,
cái lực hơn tâm mình còn niệm. Thì như vậy cách thức đó gọi là thiện xảo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét