711- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(09:01) Phật
tử: Thưa Thầy giải thích thêm cái pháp Như Lý Tác Ý có nghĩa là như thế
nào?
Trưởng
Lão: Như Lý Tác Ý hả
con?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mới đầu
thì chúng ta sẽ tập tác ý như thế này: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự". Rồi ngồi im lặng mà không nhìn cái chỗ thanh thản
an lạc vô sự, mà chỉ tác ý. Thí dụ "Tâm bất động thanh thản an lạc
vô sự". Khi mà tác ý, thì mình lắng nghe, chú ý kỹ cái câu tác ý
của mình để tạo thành một ý thức lực. Còn mình tác ý suông thì nó không có ý thức
lực.
Ví dụ như Thầy
tác ý như thế này "Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự!" phải
không? Thì khi mà tác ý thì chú ý cái câu để tạo thành. Mình tác ý ra thì cái
câu đó nó trở thành một cái lực là khi mình chú ý. Còn nếu mình không chú ý thì
nó sẽ không có thành cái lực. Rồi bắt đầu mình ngồi im lặng chừng khoảng độ chừng
5 phút hay là 3 phút hay là 1 phút, mình tác ý một lần. Rồi ngồi im lặng, rồi
tác ý một lần, không để cho nó im lặng hoàn toàn, bị ức chế tâm.
Mà khi tác ý
vậy cái tâm mình nó sẽ ở đâu? Nó sẽ thấy hơi thở ra, hơi thở vô. Khi mà tác
ý "Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự" là chú ý
cái câu đó, chú ý. Rồi bắt đầu bây giờ thì mình im lặng, thì để coi cái tâm của
mình im lặng nó sẽ ở đâu, thì mình sẽ thấy nó hơi thở, nó sẽ thở ra, thở vô.
Mình không
chú ý hơi thở, mà nếu mà thấy chỉ duy nhất có hơi thở thì nó bị dùng hơi thở,
nó ức chế tâm nó, ngay đó biết liền. Thì do đó thì mình đưa cái cảm nhận toàn
thân của mình lên, tức là thấy toàn thân. Tức là nương vào hơi thở mà thấy toàn
thân. Cho nên trong đề mục của Định niệm Hơi thở có dạy: “Cảm giác toàn thân
tôi biết tôi hít vô. Cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Nghĩa
là mình cảm nhận hết thân của mình, mà thấy hơi thở ra vô thì không bị gom vào
hơi thở, các con hiểu chỗ đó chưa?
Mà nếu mà
không khéo chỗ này, thì chúng ta lại hít vô, chúng ta thấy như hơi thở đi vô tới
cái chân, rồi thở ra đi ra, thì chúng ta bị tưởng tức mất nữa rồi. Nó khó chứ
không phải dễ. Cảm nhận thôi, mà cảm nhận cái thân, mà nương vào hơi thở thì nó
đúng.
Cho nên vì vậy
mà khi mấy con muốn tu thì mấy con ngồi thở, rồi cảm nhận, Thầy sẽ theo dõi.
Đúng, Thầy nói được. Mà không đúng Thầy nói không được, phải sửa lại.
Đây là cái
chỗ này sai, dùng hơi thở mà đưa lên đưa xuống vậy trật, không được. Cho nên Thầy
sửa lại, lần lượt mấy con sẽ tu tập đúng, thì mấy con đã từ trên thân quán thân
rồi. Mà trong kinh Tứ Niệm Xứ, đức Phật nói “Trên thân quán thân để nhiếp phục
tham ưu” thì tự nó, nó nhiếp tất cả các cái chướng ngại của nó, tạo thành một
cái Tâm Vô Lậu.
Bởi vì, thí
dụ như cái thân con nó có đau nhức mỏi chỗ nào đó, thì nó tự nhiếp phục chứ con
khỏi cần phải tác ý. Chỉ còn có tác ý một câu “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự” rồi ngồi yên lặng. Một chút xíu, khoảng độ chừng một phút, hai
phút, con lại tác ý một lần nữa, rồi ngồi im lặng. Thì lúc bấy giờ con thấy cảm
giác toàn thân con với hơi thở thôi, chứ không có gì. Thì con không phải để cho
nó bám ở trên cái đó, để mà nó ức chế ý thức con, cho nên con lại tác ý lần nữa.
(12:22) Cứ
thỉnh thoảng tác ý lần nữa, lần nữa. Cứ như vậy lần lượt rồi con thấy nó có một
cái trạng thái an ổn của Tứ Niệm Xứ nó xuất hiện. Nó xuất hiện thì lúc bấy giờ
biết rằng nó ở trên Tứ Niệm Xứ thật sự mà không bị ức chế tâm. Cho nên con chỉ
tác ý một lần, rồi con ngồi im lặng đó để cho tự nó, nó quán thân.
Nó quán
thân, nó kéo dài, tới cái giờ ăn nó không thấy đói con. Nó không còn hôn trầm,
không còn thùy miên, không còn gì, con ngồi rất tỉnh. Giờ ăn nó không thấy đói,
mà nó nghe cơ thể nó thoải mái, dễ chịu, nó không bị mệt nhọc, không bị khó chịu.
Thì từ ngày này đến ngày khác, suốt bảy ngày đêm không ăn uống con. Đó, lúc bấy
giờ là Tâm Vô Lậu hoàn toàn. Mà Tâm Vô Lậu hoàn toàn thì Tứ Thần Túc xuất hiện.
Bốn cái năng
lực của cái Tâm Vô Lậu nó sẽ xuất hiện ra. Chừng đó mình sẽ dùng Tứ Thần Túc
đó, bắt đầu mình nhập Tứ Thánh Định - bốn định của Phật. Rồi mình thực hiện Tam
Minh để mình thấy cái Tuệ Tam Minh nó ở mức độ nào? Chứ mình không thực hiện,
mình đâu có biết mình chứng ở đâu, mức độ nào?
Khi mà thực
hiện Tam Minh rồi, mình thấy đúng là con đường của Đạo Phật đơn giản, không có
gì luyện tập gì khó khăn hết, chỉ khó cái chỗ trên Tứ Niệm Xứ. Rồi từ cái chỗ
mà bắt đầu, mình chỉ cần tác ý câu đó thôi “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét