450- PHÒNG HỘ TÂM KHÔNG PHÓNG DẬT
Trưởng
lão: Mà ức chế,
cái hiện tượng mà ức chế để Thầy nhắc cho mấy con biết. Khi mà hiện tượng ức chế
là mấy con hay viết thư, viết thư trình: "Tôi hôm nay là tôi tu được
năm phút, mười phút tôi thanh tịnh, tôi không niệm". Đó là mấy
con phóng dật, viết thư. Rồi viết thư rồi gửi ai? Gửi cho Thầy. Rồi Thầy viết
thư, đọc qua đọc lại thì như vậy là phóng dật. Khi tâm nó yên lặng, nó bất động
đừng có nên mở cửa thất ra. Đừng có ngó người này, người kia mà hãy gọi: “Mắt,
tai, mũi, miệng quay vô, ý không được làm việc, thanh tịnh”. Mà bây giờ mấy
con được có một giờ, mấy con đã động, phá nó hết trơn rồi. Tan nát cái nhà
thanh tịnh của mấy con hết rồi, còn gì đâu. Cho nên mấy con dẹp.
Khi nào mà
nó thanh tịnh, cứ giữ cái tâm thanh tịnh đừng có phóng dật ra. Đừng có viết, đừng
có gì hết, đừng có nói cho người này, người kia. Cái tâm của mấy con nó hay
khoe khoang lắm, nó được một chút cái nó khoe cùng xóm. Nó chạy cùng xóm trên,
xóm dưới ai cũng biết con tu được như vậy. Cho nên cái đó là nó nuôi bản ngã của
mấy con, mình dẹp hết cái này xuống. Khi mà Thầy dạy rồi thì mấy con nắm cho
đúng pháp rồi, thì ngay Thầy cũng không cần hỏi. Biết pháp tu rồi mà, Thầy dạy
đâu có cái gì đâu khó khăn đâu.
Đầu tiên thì
mình dùng tri kiến, mình xả từng niệm. Bây giờ nó yên lặng, ngồi đây nghe nó
yên lặng, thì nó sự yên lặng của nó thì đừng có phóng ra. Mà phóng ra thì mấy
con làm sao yên lặng được? Cho nên mấy con phải lưu ý rất kỹ cái vấn đề này, chứ
không khéo mấy con phóng dật lia lịa. Mà ngồi thì có cao lắm 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ
thôi, chứ còn tăng lên nữa không được. Mà cứ ở trong thất độc cư chừng tuần lễ
là thấy muốn mở cửa thất chạy ra. Nó động như vậy, cho nên nó phá hạnh độc cư,
trọn vẹn nó phá hạnh độc cư. Nó không có ngồi được, nó sai vô miệng thân ý của
nó ra, nó làm cho mình động tâm.
Cho nên tu tập
phải sáng suốt, phải nhận định được cái chỗ này. Chứ mấy con không nhận định được
tâm của mình phóng dật mà mình không thấy phóng dật. Mình chỉ thấy có cái sự
nhiếp tâm của mình, 30 phút, 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ yên lặng. Đâu phải cái chỗ ba
giờ, hai giờ là đủ. Mà người ta bảy ngày đêm, mấy con thấy không? Bảy ngày đêm.
Mà phóng dật ra rồi làm sao có bảy ngày đêm? Ngồi mà viết như thế này thì làm
sao có bảy ngày đêm được? Đầu óc không có được động ở trong này, vậy nó mới bất
động chứ. Còn mấy con ngồi viết là có động không? Không suy nghĩ làm sao viết?
(34:21) Đó,
cái lỗi của mấy con là lỗi quá lớn. Khi mà Thầy cầm bức thư, Thầy nói: “Thôi!
cái này là mấy con bị động hết rồi, còn cái gì đâu mà tu”. Nó bất động,
chứ sự thật ra bị động. Cho nên lưu ý trong cái vấn đề tu là mình phải phòng hộ
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, nhất là cái ý của mình. Đừng có viết một cái gì
hết, bây giờ nó bất động để cho nó đi bất động từ ngày này, đến ngày khác, chứ
đừng có động nó nữa. Mà mấy con tu tập chưa có làm chủ được sanh, già, bệnh, chết
mà mừng cái nỗi gì? Chỉ có chút xíu vầy nè, 30 phút yên lặng cái tâm thôi nó
không vọng nữa, mắc nhảy cẫng lên mừng rồi, thiếu điều muốn la làng rồi. Thì trời
ơi! Mấy con mừng cái kiểu gì kì cục vậy? Cái này là cái chết đó mấy con. Đừng
có vội mừng.
Cái đó nhiều
khi cái tưởng của mấy con nó thực hiện qua một cái bất động của nó, chứ chưa chắc
đã là mấy con được. Cho nên cái tưởng nó kèm theo, nó biết cái tâm dục của
mình, ham muốn cái tâm bất động đó, ham muốn cái tâm không vọng tưởng. Nó sẽ thể
hiện nó làm cho mình chạy theo dục đó, chứ không phải không. Bởi vì người nào
tu cũng muốn cho tâm mình bất động chứ gì? Cho nên Thầy dạy nó động thì
kệ nó, nhưng mà mình ở đây mình cứ gạt nó ra, mình tác ý gạt nó ra, đừng có diệt
cái ý thức của chúng ta. Còn mấy con cứ muốn cái ý thức đừng có khởi niệm nữa
thì cái này mấy con đi lạc ở trong con đường Thiền Đông Độ và kinh sách của Đại
thừa. Cái đó là cái lạc trong cái thiền tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét