446- ĐẠO PHẬT TU TẬP KHÔNG DIỆT Ý THỨC
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay mấy con có duyên về thăm Thầy, Thầy xin nhắc lại mấy con
biết đạo Phật rất là đơn giản mấy con, cái pháp rất đơn giản mà cũng rất dễ tu,
không có khó khăn gì hết. Bởi vì từng tâm niệm của mình nó khởi lên, nó nghĩ
cái này cái kia, nó là thuộc về lậu hoặc, cái danh từ ở trong kinh gọi là lậu
hoặc. Những cái niệm mình khởi lên, dù thiện, dù ác nó cũng đều là lậu hoặc.
Thương nó cũng khổ, mà ghét nó cũng khổ. Mấy con thấy không? Nó là lậu hoặc.
Cái gì mà gọi là lậu hoặc là cái đó có khổ đau.
Cho nên đạo
Phật ngồi lại, cái sự tu tập của đạo Phật đơn giản lắm mấy con. Không phải ngồi
thiền để mà thấy cái tâm mình nó yên tịnh, nó không niệm là mình cho là đúng.
Mình tưởng mình ngồi được một, hai giờ mình thấy mừng quá. Không phải đâu, cái
đó là mình bị ức chế ý thức. Bởi vì trong kinh Pháp Cú Phật dạy: “Ý làm chủ,
ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Cái ý của mình nó dẫn mình đi vào cái tâm bất
động, nó dẫn mình xả các cái lậu hoặc. Mà mình ngồi lại mình không cho cái ý
mình nó khởi niệm nào hết là mình ức chế nó. Cho nên hầu hết là tu sai. Tu vậy
không tới đâu hết mấy con.
Mình ngồi
đâu mình mới, cũng như Thầy bây giờ ngồi trên ghế, cũng như mấy con ngồi trên
ghế. Còn cái ngồi mà xếp bằng thì nó có cái sự gom tâm lại. Cho nên vì vậy đừng
có, cái lúc này lúc mà đầu tiên chúng ta ly dục, ly ác pháp như lời đức Phật dạy,
chúng ta khoan ngồi kiết già, khoan ngồi thiền đã. Mà chúng ta ngồi bình thường.
Để rồi chúng ta ngồi thấy từng cái tâm niệm chúng ta khởi lên, thì chúng ta
dùng cái pháp Như Lý Tác Ý.
Ví dụ như
bây giờ mình ngồi đây mà mình nhớ gia đình của mình, người thân của mình thì
mình thấy đây là ái kiết sử. Mình nói: “Đây là lậu hoặc, ái kiết sử,
nhân quả hãy dừng đi, đừng nghĩ nữa”. Thì nó sẽ dừng lại, nó không
nghĩ nữa.
Mình ngồi
đây nó nhớ tất cả mọi chuyện gì đều là nó thuộc về lậu hoặc. Mà mình xét thấy
nó thuộc về lậu hoặc gì. Còn nếu mình xét chưa thấy lậu hoặc gì hết, thì mình
biết đây là nhân quả. Nó có nhân, có quả thì nó mới có cái niệm. Mà khi nó khởi
trong đầu mình những cái niệm đó thì đầu tiên mình thấy nó là nhân quả, sau đó
những cái niệm khác mình tư duy, suy xét. Nếu mà nó ở trong cái tình của gia
đình, của cái chùm nhân quả gia đình của mình nó khởi lên thương hoặc là giận hờn,
buồn phiền. Những người thân mình nói cái điều gì đó làm cho mình chướng ngại
thì mình thấy đó là ái kiết sử, nó là khổ đau. Cho nên mình dừng những cái niệm
đó lại và mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là giải
thoát. Còn tâm mà không bất động thì không có giải thoát được”.
Đó mình nhắc
nó lại, rồi mình ngồi yên là nó có niệm. Và hàng ngày mình ngồi mình cứ quét
nó, cứ quét từng cái niệm. Chứ không phải là mình biết nó để rồi mình buông nó
một cách vô tư để rồi nó hết, không phải! Mà mình phải có sự tư duy suy nghĩ nó
là ái kiết sử, nó là nhân quả, nó mới đến mà gặp với nhau để mà thương, mà
ghét. Cũng như hôm nay có một cái nhân duyên, các cô, quý thầy, quý cư sĩ về
đây mà gặp Thầy thì đó cũng là có một cái nhân duyên. Mà nhân duyên đó thì phải
có cái nhân quả với nhau ở trong cái tiền kiếp, chứ không phải là không.
Ví dụ như đời
trước Thầy là một vị khất sĩ, Thầy đi xin ăn, thì tu tập mà. Thì mấy con cũng
ít ra, cũng có sớt bát, cũng có cho Thầy một ổ bánh mì hoặc một bữa ăn. Tất cả
những cái điều đó là cái nhân duyên để tạo cái duyên để mà gặp nhau. Cho nên
hôm nay còn lại gặp nhau đều là có nhân duyên của đời trước, chứ không phải khi
không mà chúng ta gặp nhau. Cũng như quý thầy, quý cô mà có cái duyên được theo
Thầy hôm nay, mà được ở trong thất tu tập cũng đều là có cái duyên của đời trước,
chứ không phải khi không mà có được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét