441- Ý LÀM CHỦ
(07:13) Trưởng
lão: Còn đạo Phật dạy chúng ta “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu
các pháp”. Lấy cái ý, chứ không được diệt cái ý. Cho nên hầu hết là các tôn
giáo khác, các hệ phái của tôn giáo Phật giáo và các tôn giác khác dạy chúng ta
trên vấn đề Thiền Định là bị ức chế tâm, ức chế ý thức. Đạo Phật không dạy
chúng ta ức chế ý thức mà dạy chúng ta ly dục, ly ác pháp,dùng ý thức ly dục,
ly ác pháp,dùng ý thức chúng ta đi vào cái chỗ tâm bất động.
Cũng như bây
giờ Thầy ngồi đây, Thầy nhắc tâm “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự”. Thầy ngồi im lặng chừng nửa phút hoặc 15 giây Thầy lại tác ý. Tác ý là
ý thức Thầy sống. Còn Thầy làm thinh tức là ý thức Thầy mất. Cho nên Thầy hoàn
toàn nuôi dưỡng cái tâm tác ý, cho đến khi nó trở thành ý thức lực. Ý thức
chúng ta có lực, mà chúng ta tác ý hoài. Cho nên chúng ta ngồi đây chúng ta tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”, rồi im lặng, rồi lại
tác ý. Hay hoặc tác ý để chúng ta nương vào hơi thở, chứ không được dùng hơi thở
ức chế ý thức.
Thầy nói để
cho quý thầy thấy, quý cư sĩ rõ ràng. Bây giờ chúng ta hít vô chúng ta biết hít
vô, thở ra biết thở ra. Mà cứ hít vô, thở ra là dùng ý thức ức chế ý thức, là
dùng hơi thở ức chế ý thức. Trái lại Thầy dùng tác ý để mà Thầy tu, để Thầy nhiếp
tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô. Thở ra tôi biết tôi thở
ra”, rồi Thầy hít vô, thở ra 5 hơi thở, Thầy lại tác ý. Cứ 5 hơi thở Thầy lại
tác ý cho đến khi Thầy ngồi tu được 30 phút, 1 giờ, 2 giờ, 1 ngày, 2 ngày, vẫn
tác ý hoài. Thì cái câu tác ý nó trở thành ý thức lực, tức là cái Dục Như Ý
Túc. Dục Như Ý Túc là cái ý chúng ta muốn gì thì thân tâm chúng ta sẽ làm theo.
Thí dụ Định
Như Ý Túc, Thầy là muốn nhập cái định nào, nó sẽ nhập vào định nấy. Nó nhập Sơ
Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Không Vô Biên Xứ Tưởng, Thức Vô Biên Xứ, Phi Phi
Tưởng Xứ, … cái định nào nó cũng nhập được. Mà khi chúng ta có Định Như Ý Túc,
tức là lấy ý của mình muốn nhập, chứ không phải diệt ý để mà nhập.
Quý Phật tử
phải thấy rõ ràng con đường của đạo Phật. Cho nên khi mà đức Phật nhập vào Sơ
Thiền, xuất Sơ Thiền. Tức là ra khỏi Sơ Thiền, thì ra khỏi Sơ Thiền thì ở chỗ
tâm bất động.
Từ tâm bất động
mới nhập Nhị Thiền ra khỏi trạng thái của Nhị Thiền ở chỗ tâm bất động. Rồi mới
nhập vào Tam Thiền.
Chứ xuất Sơ
Thiền rồi bây giờ ở đâu? Ra khỏi Sơ Thiền. Cái trạng thái Sơ Thiền nó có năm
chi: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất tâm. Ra khỏi cái năm chi thiền đó thì chúng ta lại ở
trên chỗ tâm bất động. Mà tâm bất động thì hiện giờ quý Phật tử đều biết, nãy
giờ Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Vậy
thì “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự” thì cái tâm
mình nó sẽ biết cái gì? - Biết Tứ Niệm Xứ mấy con.
(09:57) Bây
giờ nó biết cái gì? Đầu tiên chúng ta ngồi im lặng, thì ta thấy hơi thở. Có phải
không? Mà nếu tập trung hoàn toàn chỉ biết duy nhất có hơi thở thì chúng ta bị ức
chế tâm. Bây giờ chúng ta thấy hơi thở ra vô, nhưng chúng ta cảm giác từ chân
lên đầu chúng ta hơi thở ra vô. Chúng ta nghe cái nhịp rung của cơ thể rõ ràng.
Đó, không phải trên thân quán thân sao? Đó là Tứ Niệm Xứ mấy con!
Thầy nhắc có
chút xíu, sơ sót gì chút là mấy con bị ức chế. Cũng trong hơi thở mà sơ xuất một
chút là mấy con bị ức chế, mà mấy con cứ để tự nhiên, không tập trung gom lại
trong hơi thở. Mà cảm giác toàn thân, thở ra thì cảm giác toàn thân của mình
theo hơi thở ra. Mà hơi thở hít vô, thì cảm giác toàn thân theo hơi thở vô. Tức
là trên Tứ Niệm Xứ, mà trên thân quán thân. Mà trên thân quán thân tức là trên
tâm quán tâm,mà trên tâm quán tâm tức là trên thọ quán thọ,mà trên thọ quán thọ
tức là trên pháp quán pháp. Cho nên quán thân tức là quán cái Tứ Niệm Xứ. Tức
là quán một mà thành bốn. Có phải mấy con thấy nó có rõ không? Bởi vì nếu mình
đâu cần quán thọ mà mình quán thân, thân nhức chỗ nào là mình biết hết, thì
không phải sao?
Các con thấy
rất rõ. Cho nên tu một mà thành bốn. Đó là tu Tứ Niệm Xứ. Mà trên Tứ Niệm Xứ,
mà cái trạng thái bất động đó, nó sẽ kéo dài 7 ngày đêm, thì nó đủ Tứ Thần Túc,
bốn lực như Thần.
Bốn lực như Thần là:
1. Dục Như Ý Túc.
2. Tinh Tấn Như Ý Túc.
3. Định Như Ý Túc.
4. Tuệ Như Ý Túc.
Khi có Tuệ
Như Ý Túc rồi, các con biết sao không? Cái tâm các con hoàn toàn thanh tịnh.
Cho nên mấy con khởi muốn đời trước tôi là ai? Tên gì? Họ gì? Ở làng nào? Thì
ngay trên cái tâm thanh tịnh của mấy con, mấy con hiểu biết, “Tôi hồi
đó ở bên Đức, hay bên Pháp, hay ở Liên Xô. Tên gì? Cha mẹ, anh em… bao nhiêu?” đều
hiện trên tâm. Tâm như mặt nước hồ trong veo, cho nên các con vừa muốn là nó
có, gọi là Tuệ Như Ý Túc. Tuệ như ý muốn, cái sự hiểu biết như ý mình muốn.
Mấy con biết
tương lai, bây giờ sắp sửa một lúc nữa là khoảng 2 giờ chiều. Bây giờ nó mới có
12 giờ, mà 2 giờ chiều mình sẽ trở về, nhưng trên đường đi có tai nạn gì nó xảy
ra cho mình biết hết. Nhưng bây giờ mấy con chưa đi, mà 2 giờ chiều trên đường
đi về thành phố tai nạn này, tai nạn kia xảy ra cho người ta mấy con không biết
đâu. Mấy con sẽ biết trên đường đi, mấy con sẽ thấy nó hiện lên tất cả. Mình đi
tới Củ Chi nó sẽ có hai cái xe nó đụng nhau. Nó tạo ra có 2 người hay 3 người
chết. Hiện giờ mấy con chưa tới đó, thời gian chưa đến đó mà ở đây các con đã
biết. Tại cái tâm các con thanh tịnh.
Do đó cái
tâm thanh tịnh thì cái trí tuệ nó sẽ hiểu biết về tương lai của nó. Không phải
bây giờ tới 2 giờ mà 1 năm sau, 2 năm sau, 10 năm sau, sắp sửa tới mấy con đều
biết hết, về tương lai các con đều biết hết, muốn biết là nó biết hết. Cho nên
bây giờ các con chưa chết, mà các con biết tới chừng đó mình chết bệnh hay chết
như thế nào? Chết nằm trong nhà thương hay chết nằm trong nhà hoặc đi ngoài đường,
chết như thế nào đều thấy rõ hết về tương lai của mấy con.
Đó là cái
tâm thanh tịnh. Mà tâm thanh tịnh tức là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Nó lợi ích như vậy đó mấy con. Mà người nào cũng có thể làm được hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét