438- GAN DẠ GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG VƯỢT QUA NHÂN QUẢ
(19:24) Phật
tử: Con bạch Thầy! Con luôn luôn cứ suy nghĩ về chết và cứ suy nghĩ làm sao
để thân này là giả tạo, cái thân này có phải là của ta đâu, con cái tất cả gia
đình con cũng hiểu nhưng mà…
Trưởng
lão: Là nhân quả mà.
Phật tử: …con, như bảy cái dây thừng vô
hình nó cứ thế nào, con bạch Thầy! Tu đạo khó quá ạ.
Trưởng
lão: Cứ dùng cái tâm
bất động. Phải dùng cái tâm bất động thì nó xả: "Tâm bất động,
thanh thản. Đừng có nhớ đến con cái! Con cái nó lớn khôn rồi, nó làm nó lo nó
ăn chứ. Tại sao mày cứ ngồi đây mày lo cho nó làm chi?". Phải không.
Đó là con nhắc: "Tâm
phải bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Rồi bắt đầu có bệnh
đau: "Tâm bất động, đừng sợ bệnh đau!". Cứ như vậy, con đừng
có chạy, lo đau nhức chỗ này kia thì con sẽ qua. Nó luôn giữ tâm bất động là vậy.
Mình gan dạ chứ có gì. Người tu sĩ Phật giáo gan dạ lắm!
(20:17) Phật
tử: Con bạch Thầy! Nhiều khi con ôm pháp của Thầy, của Phật, của Thầy, có
những lúc đánh, con đi Thọ Bát nó đánh con, con cứ tưởng là ngày hôm ý con
không ăn được một bữa, con không tu gì được mà con có lẽ con chịu, thế đến khi
bắt đầu vào giờ con ngồi làm lễ xong, con bảo: "Việc nó nó làm, việc
mình mình làm. Cương quyết đi!" Thế là con lại bình thường.
Có những lúc
đến giờ tu, nó hành, cảm thọ nó hành con. Nó hành con không ngẩng được đầu lên,
nó hành con không mở được mắt ra. Thế mà con bạch Thầy, con cứ nằm, con tác ý ạ.
Con tác ý cái câu Thầy dạy các con là: "Tâm phải bất động, không hề
sợ. Tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Tâm không hề sợ hãi, không hề dao động. Tất
cả các pháp thế gian đều vô thường, hãy đi đi không được ở trong thân ta nữa.
Thọ là vô thường"
Trưởng
lão: Ừ như vậy đúng
quá rồi.
Phật tử: Con bạch Thầy! Có một hôm con mất
ngủ, nó đánh con. Con mệt lắm, con mệt nhưng con tưởng con như là con không thể
sống được, thế là con đuổi nó bằng cách là: "A, ngày hôm nay ta liều
chết với nhà ngươi. Ta ăn ngày một bữa, vài cuộng rau, chả sống chả có hưởng gì
chả có thích thú gì, chả có, đời chả có gì cả, ta chết luôn cũng được cơ mà, ta
không có sợ."
Con bạch Thầy,
thế là đêm con thức, sau thì con lại ngủ được mấy tiếng. Thế là ngày con lại
bình thường. Con cứ như người giả khách ấy, con bạch Thầy ạ!
Trưởng
lão: Đuổi nó đi rồi
thôi à! Đừng sợ, bởi vậy thì ráng tu.
Phật tử: Nếu không thì nó, nó đánh con đến
chết.
Trưởng
lão: Hoảng sợ, cứ chạy
nhà thương, rồi rước bác sĩ, sao nay mất ngủ dữ vậy thầy? Ông bác sĩ ông vô ông
lấy viên thuốc cho an thần, nằm cho, nhờ thuốc nằm cho nó yên chứ sự thật ra
mình có làm chủ gì được đâu. Thành ra nó khổ mà tốn tiền.
Phật tử: Con bạch Thầy con không, mấy năm
nay con không có đi bệnh viện. Chỉ có năm ngoái con bị bỏng ạ. Con bị bỏng nên
là con phải chữa ngoài chứ con không đi viện. Con mấy năm nay con không có đi
viện.
Trưởng
lão: Cũng là cái
nghiệp đó con, nghiệp bỏng tay đó là cái nghiệp để trả, cứ mua thuốc mình sẽ
xoa nó lên rồi nó lành chứ gì. Cho mày giờ, cụt mấy tay tao cũng không sợ. Tao
không cần.
(22:44) Phật
tử: Con bạch Thầy! Cả một cái ấm nước sôi nó đổ vào tay con. Ui giời ơi,
con đau, nhưng đến khi, con bạch Thầy, đúng là Pháp của Phật của Thầy thực là
quý hóa, thật là hạnh phúc cho con, thật may mắn cho con, con đau như thế nhưng
mà đêm con vẫn ngủ được và con vẫn ăn được mà con vẫn tu xong là, tối đến con
đuổi nó, xong thì con vẫn Thọ Bát Quan Trai được mấy ngày, con bạch Thầy.
Trưởng
lão: Thế nó phỏng
như vậy đó, nóng rát lắm à con?
Phật tử: Dạ, con bị rát mất tháng rưỡi,
nhưng mà nó kéo dài đến năm sáu tháng nó vẫn đau. Nó vẫn đau âm ỉ, nó đau suốt
ý ạ, nhưng mà con vẫn làm lụng được. Con đau thế nhưng con vẫn xuống Ninh Bình
con rửa rau rửa cỏ, nhặt rau với xách nước tưới rau, tất cả các thứ con vẫn
làm. Con bị mất hai tháng là con lại xuống Ninh Bình, con vẫn làm việc như thường.
Con bạch Thầy,
thế mà không thì con một là chỗ này độ một ạ, chỗ này độ hai ạ, chỗ này độ ba ạ.
Thế thì cái chỗ độ một này, nếu như con, con bạch Thầy là nếu như con không có
pháp của Thầy, có lẽ con rụng cái tay này hoặc là con, nghiệp của con. Con xin
phép Thầy, con biết con có tí về, về ngoài, trong đạo là nhân quả, về ngoài đời
là số mệnh.
Thì trong lá
sao có nói cho con, ông nhà con xem số xem sao biết ạ, thì bảo là ngày hai mươi
sáu và hai mươi bảy của tháng bảy là tai nạn khủng khiếp ạ. Dạ con bạch Thầy! Bảo
con thế thì đúng là cái ngày hôm ý con bị như thế này.
Trưởng
lão: Ờ, nó phải
chiêu cảm, nó phải đúng nhân quả đúng ngày giờ của nó chứ đâu phải là muốn hồi
nào cũng được đâu.
Phật tử: Con bạch Thầy, con nghĩ là cái tay
này là trả quả. Bao nhiêu kiếp con, biết đâu con đi lính con đốt nhà người ta,
làm người ta bỏng hoặc làm con cái người ta bỏng, khổ, thì bây giờ mình trả
nghiệp. Hoặc là con giết gà, thế rồi thì là con…
Trưởng
lão: Con quay, con
đem con nướng.
Phật tử: Con giết gà rồi con cho nó vào nước
sôi, nó nóng, nó bỏng như thế nào thì kiếp này con phải trả nghiệp như thế ạ!
Con nghĩ thế ạ.
Trưởng
lão: Đúng vậy, bởi
vì biết cái tay của con, cái tay này là cái tay mà giết gà, để luộc gà này, chế
nước sôi nay, nhổ lông này, đủ chưa. Nó có cái tay mà bao nhiêu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét