136 – TU VỪA SỨC TRÁNH TIÊU HAO NĂNG LƯỢNG
(04:20) Nhưng
mà chúng ta cũng phải biết cái sức của chúng ta. Vì trong khi vận dụng như vậy
nó phải hao năng lực, hao cái năng lượng của chúng ta, cho nên nếu mà chúng ta
tiếp tục chúng ta làm dài thì chúng ta không còn đủ sức để mà nhiếp, cho nên nó
bị niệm khác đánh vô. Còn chúng ta tu tập để rồi nó quen đi, thời gian tu tập
nó quen thì chúng ta tăng lên thì cái năng lượng của chúng ta nó không bị hao
nhiều. Còn chưa quen thì vận dụng rất nhiều cho nên hao.
Và đồng thời
nếu mà suốt cái thời gian cố gắng dùng hết cái năng lực của chúng ta trong người
có để nhiếp tâm thì chúng ta sẽ bị căng thần kinh. Nó sẽ bị rối loạn thần kinh.
Đó là mình cũng tu sai. Tại vì mình cố gắng mình nhiếp cho đừng có niệm khởi,
mà mình vận dụng quá nhiều cho nên mình bị căng thần kinh. Tức là mình sẽ không
rối loạn hô hấp, không rối loạn cánh tay mình, nó không rối loạn cái điều đó mà
nó lại rối loạn thần kinh. Nó căng, nó nhức đầu. Mà nếu tiếp tục nữa mà tu tập
để vượt qua thì nó lọt vào cái trạng thái của tưởng. Đó là cái sai của chúng ta
mà, cái tu tập sai.
(05:30) Hôm
nay Thầy dạy như vậy thì mấy con nhớ trong vấn đề tập luyện. Ở đây nó không có
phải là chúng ta trong khi mà kiểm tra như thế này thì nó không phải trong một
ngày, hai ngày mà nó xong cho cái lớp của chúng ta. Vì vậy mà Thầy sẽ kiểm tra,
Thầy không báo trước nhưng mà mấy con phải về tập luyện kỹ lưỡng, để rồi Thầy sẽ
đến Thầy kiểm tra về cái phần mà nhiếp tâm và an trú. Đặng mà, Thầy không thể
nào mà dạy mấy con một tháng, hai tháng mà Thầy mới đến đây Thầy kiểm đâu.
Trong một ngày một đêm là có thể Thầy đến Thầy kiểm được.
Nhưng mà cái
lớp nào thì phải ra lớp nấy. Trong cái giờ nào Thầy đến đó thì báo cho cái người,
thí dụ như bây giờ ở bên cư sĩ Thầy báo cho Kim Quang. Ở bên tu sĩ mà cái lớp
mà từ 30 phút cho đến 5 phút thì Thầy sẽ báo sư Giác Thường. Nghĩa tập trung tất
cả giờ đó, đến cái lớp đó giờ đó để Thầy kiểm tra. Và Thầy nhắc nhở, và Thầy để
khi mà đạt được rồi Thầy sẽ tăng lên, chứ mấy con không được quyền tăng. Tại
sao? Tại vì mấy con chưa biết được cái đặc tướng, cái khả năng của mình, mà
mình tăng lên đại thì tức là mình bị tiêu hao năng lượng.
(06:52) Mà
tiêu hao năng lượng thì mấy con sẽ không làm chủ, tức là nhiếp tâm nó sẽ không
đạt được cái chất lượng. Đó cái thứ nhất. Mà nếu đạt được chất lượng thì mấy
con sẽ bị rối loạn thần kinh. Nó rất nguy hiểm mấy con! Bởi vậy cái này là phải
có người Thầy hướng dẫn, không có người Thầy hướng dẫn thì mấy con. Đó bây giờ
từ lâu tới giờ mấy con tu là mấy con dậm chân tại chỗ. Mấy con nhìn lại cái sức
mà nhiếp tâm. Thầy nói bây giờ mấy con tu như vậy, đem ra mà bây giờ căn cứ ra,
mặc dù là Thầy biết là có một số người người ta có thể nhiếp được từ 10 phút đến
mà 30 phút không niệm, nhưng mà nó vẫn chưa đều cho nên người ta chưa dám báo
cho mình biết.
Nghĩa là đều
như thế nào? Giờ nào tôi ngồi tu tôi cũng đạt được 30 phút không niệm thì tôi mới
dám báo. Còn mà chưa, thì có lúc tôi cũng được 30 phút nhưng có lúc có 10 phút
hà, có lúc có 20 phút, chứ không thể hơn được. Tại sao nó không đều? Tại vì
mình chưa làm chủ, mình chưa dẫn nó, cho nên mình nhiếp vô lúc được lúc không.
Cho nên vì vậy
có nhiều người ở đây có khi họ có thể đạt được 30 phút rất dễ dàng nhưng mà có
lúc không đạt được. Cho nên đâu có dám báo, báo như vậy rồi tới chừng Thầy kiểm
tra thì sao đây? Các con hiểu chưa?
Cho nên do
cái chỗ mà tu tập nó thiếu căn bản, thiếu sự dẫn dắt, cho nên chúng ta thiếu
làm chủ. Bởi vì tu cái gì của đạo Phật đều là chúng ta có cái sự làm chủ nó hết,
chứ không phải là thiếu sức làm chủ. Cho nên tu thiền định hoặc là tu giới luật
đều là phải có cái sự làm chủ nó hết. Chúng ta phải dẫn nó, dẫn nó được rồi
chúng ta mới thả nó ra.
Cũng như bây
giờ một con bò rừng, một con trâu rừng, mà nếu không có ngàm thì lấy gì dẫn, buộc
lòng chúng ta phải dẫn nó bằng cái sợi dây ý thức của chúng ta. Sau khi nó thuần
thục rồi chúng ta thả lỏng nó vẫn, chúng ta muốn đi đâu nó đi theo đó. Đó, cho
nên vì vậy sau đó nó thuần thục rồi thì coi như nó quen rồi, thì chúng ta bảo
hít thở là nó sẽ hít thở một cách rất tự nhiên.
(08:53) Cho
nên khi mà nó đã tự nhiên thì mới gỡ ở trên Tứ Niệm Xứ tu tập mấy con. Chứ mấy
con chưa được tự nhiên mà còn dụng công như vậy đó, còn tác ý, còn dụng công
như vậy, còn nỗ lực tập trung như vậy thì mấy con chưa được ở trên Tứ Niệm Xứ
tu tập, chỉ có ở trên Tứ Chánh Cần.
Hôm nay mấy
con thấy cái pháp Tứ Niệm Xứ và cái pháp Tứ Chánh Cần nó cách biệt xa lắm chứ
không phải không. Cái người còn dụng công mà trên Tứ Niệm Xứ thì không được. Dụng
công thì chỉ còn ở trên Tứ Chánh Cần để tạo thành một cái lực tỉnh thức của Tứ
Chánh Cần, để ngồi đây mà nó thấy được từng cái niệm nó khởi ra, nó thấy để mà
nó dùng cái tri kiến nó xả. Chứ không khéo nó mê mà không đủ cái sức tỉnh thức,
nó mê nó lôi mấy con. Cái niệm nó khởi nó lôi mấy con một khoảng rồi mấy con mới
chợt nhớ nó lại, thì nó đã suy nghĩ một cái khoảng thời gian của nó rồi.
(09:43) Đó,
thì hôm nay bắt đầu thay vì Thầy kiểm nhưng mà đến đây Thầy xin dừng lại. Mấy
con về. Ngày mai thì Thầy sẽ kiểm cái lớp của sư Giác Thường trước, rồi tới cái
lớp mà kế đó, Chơn Tâm, rồi cái lớp của cư sĩ Kim Quang. Còn các con mà dự
thính thì chỉ nghe thôi chứ còn. Nghĩa là ngày mai đó thì bắt đầu cái lớp của mấy
con sẽ được thực hành, sẽ được kiểm.
Rồi những
cái bài làm của mấy con, cái bài làm mà trong lớp học về giới luật đức hạnh mấy
con phải nộp cho Thầy. Thầy xem qua để những cái bài làm coi cái tri kiến của mấy
con ở cái mức độ nào. Thông suốt hay chưa thông suốt, áp dụng hay chưa áp dụng,
đó là cái điều mà mấy con cần phải.
Thí dụ như
cái lớp mà dạy thì chưa có bài kiểm thì mấy con báo cho Thầy biết Thầy sẽ gửi
bài về. Thầy có rất nhiều bài, nhưng mà Thầy sợ đưa vào nhiều quá mấy con lại học
không hết. Cho nên khi ở trong những cái bài học ở trong lớp, mấy con về mấy
con làm, thì một cái câu đáp án mà mấy con làm được, khi hôm nay thì coi như là
mấy con sẽ gửi về cho Thầy. Rồi Thầy sẽ đọc coi thử coi cái tri kiến của mấy
con đến mức độ nào. Và cái người nào yếu ở cái chỗ nào thì Thầy sẽ trợ giúp cho
những người đó sẽ tăng lên, sẽ có cái khả năng có thể vượt lên, chứ không thể
mà dậm chân tại chỗ.
Mặc dù trình
độ văn hóa mấy con có người thì chênh lệch nhiều lắm, nhưng không sao, Thầy sẽ
giúp đỡ những người mà trình độ văn hóa nó kém. Nhưng mà Thầy giúp cho họ để áp
dụng, và họ hiểu biết tường tận những cái đức hạnh đó để áp dụng vào đời sống của
họ, để họ xả được cái tâm, là điều quan trọng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét